Chuyển đến nội dung chính
Chuyện cầu mong ông bà, cha mẹ - người đã khuất phù hộ giúp đỡ mình
Hôm nay mình sẽ chia sẻ cho mọi người suy nghĩ của mình về việc mọi người thường cầu nguyện những người đã mất phù hộ hay giúp đỡ cho mình.
Người Việt ta trong cuộc sống thường ít nhiều dựa vào những niềm tin tâm linh, và mình cũng không ngoại trừ. Đặc biệt là vào những dịp quan trọng như đầu năm đầu tháng thì xin ông bà phù hộ cho cả năm làm nên ăn ra, những lần thi cử quan trọng thì xin ông bà cho con gặp đề dễ hoặc may mắn trong lúc làm bài, hay gặp điều gì xui rủi đều cầu mong ông bà đỡ cho,.. Tuy vậy trong một sự kiện gần đây của nhà mình đã khiến mình nghĩ lẽ ra không nên làm như vậy nữa.
Chuyện là em trai của mình bị tai nạn và với thông tin ban đầu thì "rất nặng" và cả nhà mình ngỡ đâu là mất em rồi. Trong lúc mình và ba mình trực ở trước cổng bệnh viện để xin một chút thông tin ít ỏi để gia đình chuẩn bị tinh thần nhưng bệnh viện không cho biết, thì mẹ mình ở nhà với tinh thần vô cùng hoảng loạn. Lúc đó mẹ suy sụp vô cùng và không biết dựa vào ai thì tất nhiên mẹ sẽ lại quay về dựa vào tâm linh là cầu xin ông bà. Tuy vậy, không dừng lại ở đó mẹ mình có trách ông bà sao không phù hộ cho em mình, sao lại để mọi chuyện xảy ra như vậy.
Bà mình mới mất năm ngoái và mình luôn canh cánh trong lòng không biết bà đã được lên trời chưa, mình rất đau lòng mỗi khi nhớ về bà và đến bây giờ vẫn khóc rất nhiều. Tuy vậy mình không muốn bà khi mất rồi vẫn ở bên cạnh mình, mình tin khi mất đi người ta vẫn sẽ có cuộc sống riêng và vì vậy mình mong ở đó bà phải sống một cuộc sống của riêng bà vui vẻ và sung sướng. Vậy nếu như mình luôn cầu mong ông bà phải phù hộ cho mình, trách móc ông bà sao không giúp đỡ mình, thì làm sao ông bà nỡ đi và ông bà sẽ ở lại đâu đó quanh ta, trong nhà để phù hộ cho ta sao? Như vậy có gọi là yêu thương ông bà không?
Vâng với riêng mình, câu trả lời là không, đối với mình mỗi khi nghĩ đến ông bà mình luôn cầu nguyện rằng "ông bà đừng lo cho chúng con nữa, ông bà hãy có cuộc sống riêng đi và lên trời đi, chúng con có thể xoay sở cuộc sống của mình, sống chết có số hết nên ông bà đừng ở đây nữa". Mình chỉ luôn hi vọng ông bà cũng hạnh phúc thôi chính vì vậy mà đã từ lâu mình không cầu-mong-ông-bà-phù-hộ-cho-con nữa.
Có ai đó từng nói rằng có thể người âm không nghe được tiếng mình nói nhưng họ nghe được những gì mình nghĩ trong đầu, mình hi vọng ông bà sẽ nghe được lời cầu nguyện của mình, sẽ có cuộc sống riêng mà không rây rứt và phải lưu luyến ở lại đây để "phù hộ" cho người sống nữa!
Thật may mắn cho cậu em trai của ����̣̂�� ������̛��̛̀�� ����̛̀���� ����̂́����, qua câu chuyện tôi thấy ����̣̂�� ������̛��̛̀�� ����̛̀���� ����̂́���� là một người rất thấu hiểu, một người cháu rất yêu bà, bạn có một trái tim nhân lành và ấm áp. Mình thật sự rất thích việc bạn có cho mình một niềm tin riêng, một niềm tin không vị kỷ.
Trả lờiXóa